Những người hướng dẫn dành thời gian xây dựng mối quan hệ cố vấn tích cực với nghiên cứu sinh không chỉ giúp học trò của họ hạnh phúc hơn, mà chính bản thân họ cũng gặt hái nhiều lợi ích trong công việc nghiên cứu.
Lưu ý: Bài viết này được dịch hoàn toàn bởi ChatGPT mà chưa thông qua khâu hiệu đính
Các yếu tố ảnh hưởng đến sự hài lòng của nghiên cứu sinh tiến sĩ
Điều gì giúp một nghiên cứu sinh tiến sĩ cảm thấy hài lòng? Là mức trợ cấp đủ sống (hay hơn thế)? Là số giờ làm việc hợp lý, dễ sắp xếp? Hay là một tập thể đồng nghiệp thân thiện, hỗ trợ lẫn nhau? Tất cả những điều đó đều quan trọng — và thường hiếm có. Tuy nhiên, một yếu tố khác thường bị bỏ qua là sự hướng dẫn có tính hỗ trợ.
Theo khảo sát toàn cầu năm 2025 của tạp chí Nature với hơn 3.700 nghiên cứu sinh tiến sĩ, những người được người hướng dẫn dành nhiều thời gian hơn thường cảm thấy hài lòng hơn với chương trình học của mình. Gần một nửa số người tham gia cho biết người hướng dẫn của họ dành chưa tới một giờ mỗi tuần để gặp họ. Trong nhóm này, 69% cảm thấy ít nhất là “hài lòng vừa phải”, trong khi ở nhóm được gặp người hướng dẫn thường xuyên hơn, con số này lên tới 82%.
Kết quả này phù hợp với nhiều nghiên cứu trước đó cho thấy sức khỏe tinh thần của nghiên cứu sinh có mối liên hệ chặt chẽ với cách họ được hướng dẫn. Điều đó cũng chỉ ra rằng một số quốc gia đang bỏ lỡ cơ hội cải thiện chất lượng đào tạo tiến sĩ.
Sự khác biệt giữa các quốc gia
Tại Anh và Đức, lần lượt 61% và 60% nghiên cứu sinh cho biết họ gặp người hướng dẫn chưa tới một giờ mỗi tuần. Trong khi đó, ở Ấn Độ, 60% nghiên cứu sinh được gặp người hướng dẫn ít nhất một giờ mỗi tuần. Những nghiên cứu sinh hạnh phúc nhất đến từ Brazil (83%) và Úc (82%), nơi gần một nửa số người tham gia đánh giá mối quan hệ với người hướng dẫn là “rất tốt”. Họ mô tả mối quan hệ giữa hai bên là cởi mở, tôn trọng lẫn nhau, và xem người hướng dẫn như người cộng tác, chứ không phải “người đánh giá xa cách”.
Mối quan hệ đôi bên cùng có lợi
Trải nghiệm của sinh viên tại Brazil và Úc cho thấy: chỉ cần thêm một chút quan tâm, kết quả và tinh thần làm việc đều được cải thiện rõ rệt. Giúp học trò tránh kiệt sức và mất động lực đã là một lý do đủ mạnh để người hướng dẫn chủ động hơn. Nhưng người hướng dẫn cũng được lợi. Một báo cáo của Viện Hàn lâm Khoa học, Kỹ thuật và Y học Hoa Kỳ (2019) cho thấy những nhà nghiên cứu đầu tư thời gian cho học trò thường có nhóm nghiên cứu năng suất, hợp tác tốt hơn và thu hút sinh viên giỏi hơn. Các nghiên cứu khác (như tổng quan năm 2022 của Hill và cộng sự) chỉ ra rằng người hướng dẫn có thể học được kỹ năng mới, khám phá các lĩnh vực mới và cảm thấy “được nạp lại năng lượng trí tuệ” khi làm việc gần gũi với học trò.
Mặt tối của việc hướng dẫn
Khảo sát của Nature cũng làm nổi bật một vấn đề đáng lo: bắt nạt và quấy rối trong môi trường học thuật. Khoảng 43% người tham gia cho biết từng trải qua một dạng phân biệt đối xử hoặc hành vi quấy rối nào đó — phổ biến nhất là bắt nạt hoặc đối xử tệ. Đáng ngại hơn, trong khoảng 40% các trường hợp, người bắt nạt lại chính là người hướng dẫn. Chỉ 28% nạn nhân cảm thấy họ có thể báo cáo sự việc mà không sợ bị trả đũa.
Trách nhiệm và công nhận cho người hướng dẫn
Các trường đại học nên xem thời gian hướng dẫn sinh viên như một tiêu chí trách nhiệm chính thức. Họ cần đào tạo các trưởng nhóm nghiên cứu về cách làm người hướng dẫn tốt, đồng thời khen thưởng những ai thực hiện tốt vai trò này. Ví dụ, Giải thưởng Nature cho sự cố vấn trong khoa học đã bước sang năm thứ 20 và là một hình thức ghi nhận hiệu quả.
Hỗ trợ nhiều hơn cho thế hệ nghiên cứu sinh mới
Một số nhà khoa học kỳ cựu thường nói rằng họ vẫn thành công dù không được hướng dẫn nhiều, và cho rằng thế hệ ngày nay cũng nên tự lập như vậy. Nhưng bối cảnh nghiên cứu hiện nay đã khác: mang tính liên ngành, làm việc theo nhóm, và thiếu ổn định nghề nghiệp cho nhà khoa học trẻ. 41% nghiên cứu sinh cho biết áp lực xuất bản là mối lo hàng đầu, và chỉ một nửa cảm thấy hài lòng với sự hướng nghiệp mà họ nhận được. Điều đó cho thấy sự hỗ trợ là cần thiết hơn bao giờ hết.
Không ngạc nhiên khi lời khuyên phổ biến nhất mà các nghiên cứu sinh gửi đến những người muốn học tiến sĩ (chiếm 20%) là: “Hãy tìm một người hướng dẫn hoặc người cố vấn phù hợp.” Một người tham gia nói: “Hãy đảm bảo rằng người hướng dẫn của bạn là người bạn cảm thấy thoải mái và hợp với, cả về mặt chuyên môn lẫn cá nhân.”
Kết luận
Nhiều trưởng nhóm nghiên cứu cho rằng họ không còn thời gian để trò chuyện lâu với sinh viên. Tuy nhiên, chỉ cần những buổi trao đổi ngắn, thường xuyên cũng có thể tạo khác biệt lớn — giúp phát hiện sớm vấn đề và tiết kiệm thời gian sau này. Một người hướng dẫn tốt không chỉ cần kiến thức chuyên môn, mà còn cần sự tò mò, đồng cảm và đáng tin cậy. Dành thời gian cho thế hệ nhà khoa học kế cận là một khoản đầu tư lâu dài, với lợi ích to lớn cho cả người hướng dẫn và cộng đồng nghiên cứu.